Nhật ký mang thai của một mẹ bầu

Ngày 24/12/2018 (Thứ Hai): Con yêu, chào mừng con đến với ba mẹ.

Hôm nay là giáng sinh và mẹ ngồi viết những dòng này gửi đến thiên thần bé nhỏ của ba mẹ.

Cả ngày hôm qua mẹ gần như không làm được gì vì kiệt sức. Nửa đêm mẹ lên cơn sốt, ba đã ở bên cạnh mẹ và đắp khăn cho mẹ cả đêm. Đến sáng ba đưa mẹ đến bệnh viện khám và bác sĩ nói rằng mẹ đã có thai được 6 tuần. Con biết không đó là giây phút cả ba và mẹ lặng đi, không tin vào tai mình nữa, phải hỏi đi hỏi lại bác sĩ đến mấy lần và ba đã reo lên vì vui sướng.

Lúc bước ra khỏi phòng khám, ba đã ôm mẹ chặt cứng cảm giác như muốn nghẹt thở, ba ríu ríu hỏi han như một đứa trẻ rằng hôm nay mẹ muốn ăn món gì để ba nấu. 

Cảm ơn con đã mang lại niềm hạnh phúc này cho mẹ. Ba mẹ yêu con!

Chào mừng con yêu đến với ba mẹ!

Ngày 30/12 (Chủ nhật), 6 tuần + 6 ngày: Hôm nay là chủ nhật, ba cùng mẹ tranh thủ dọn dẹp nhà cửa để đón khách là những người bạn thân. Các cô chú khi biết tin mẹ có thai đã rất vui mừng và đề nghị một bữa tiệc nhỏ tại nhà để ăn mừng. Buổi sáng họ đã đi chợ sớm mua thực phẩm về cùng nhau nấu nướng. Không khí trò chuyện rôm rả khiến mẹ rất vui. Hy vọng con của mẹ cũng cảm nhận được niềm vui ấy.

Ngày 01/01/2019 (thứ ba) 7 tuần + 0 ngày: Kể từ ngày biết tin mình có thai, mẹ cảm thấy mình nhạy cảm với mọi thứ và dễ bị kích động hơn kể cả những điều nhỏ nhặt nhất. Mẹ đã rất buồn khi tiệm cắt tóc yêu thích của mình đóng cửa, gặp chú chó nhỏ ngoài đường bị ngạt nước chết cũng làm mẹ khóc hay đơn giản như việc mẹ không thích ăn kiwi xanh nhưng khi ba mua trái cây dầm có lẫn kiwi xanh làm mẹ cũng phát bực lên. Mẹ đã viết điều này lên facebook, nhiều người nói rằng do thay đổi nội tiết và nó sẽ ổn trở lại khi ở những tháng cuối thai kỳ. Mẹ hy vọng thoát khỏi tình trạng này sớm vì mẹ không muốn giữ những cảm xúc tiêu cực trong đầu.

Ngày 4/1/2019 (thứ 6), 7 tuần + 3 ngày: Cơn ốm nghén của mẹ bắt đầu. Mẹ nôn ói liên tục với thịt cá và đồ ăn có nhiều mùi. Mẹ lúc nào cũng phải hít mũi để ngửi xem có mùi gì xung quanh mình không và ba nói rằng “mũi em thính như chó vậy”. hihi. Thật buồn cười đúng không con yêu. Mỗi bữa mẹ ăn rất ít mặc dù trước đó rất thèm, cảm giác như có thể ăn được cả thế giới vậy, làm ba con cũng không biết chiều mẹ thế nào. Và dĩ nhiên, đồ ăn thừa ba con đã chén sạch, ba nói “bỏ đồ ăn mang tội”. haha. Ba tăng cân kể từ đây.

Những cơn ốm nghén của mẹ bắt đầu xuất hiện

Ngày 23/1/2019 (Thứ 5), 10 tuần + 2 ngày: Tình trạng ốm nghén của mẹ ngày càng trầm trọng hơn. Mẹ đã nghĩ rằng mọi chuyện sẽ dần tốt lên và cảm giác ốm nghén chỉ là nhất thời, nhưng không mẹ đã không ăn được bất cứ thứ gì ngoài sữa và nước ép trái cây. Một tuần trôi qua không ăn uống được gì người mẹ gầy rộc đi xanh xao làm ba xót vô cùng, cố gắng ép mẹ ăn nhưng cứ ăn vào lại nôn ra.

Ngày 4/2 (thứ hai), 12 tuần + 0 ngày: Hôm nay là Ba Mươi Tết, buổi sáng ba đã đi chợ mua sắm thêm một vài thứ để cúng ông bà và cúng giao thừa. Tết năm nay ba mẹ sẽ không còn cảm thấy trống trải vì gia đình nhỏ của chúng ta đã có thêm thành viên mới là con.

Ngày 28/2 (Thứ hai), 12 tuần + 0 ngày: Mười hai tuần — và tình trạng ốm nghén của mẹ vẫn tồi tệ hơn bao giờ hết. Trước đó mấy ngày, mẹ đã tìm gặp bác sĩ sản khoa mà mẹ thường tới khám và được cho một vài lời khuyên nhỏ, bác sĩ cũng cho mẹ tập một số bài tập nhẹ nhàng tốt cho sức khỏe. Khi về nhà mẹ có cảm giác ổn định hơn tuy nhiên tình trạng nghén vẫn chưa khỏi hẳn. Bác sĩ đã cho mẹ xem ảnh siêu âm của con và mẹ đã khóc khi lần đầu nhìn thấy con rõ ràng đến vậy.

Mẹ hạnh phúc vô bờ khi nhìn thấy con qua hình ảnh siêu âm

Ngày 18/3/2019 (Thứ Ba), 19 tuần + 1 ngày: Hôm nay là lần đầu tiên mẹ mặc váy bầu, cảm giác thật lạ lẫm. Bụng mẹ đã nhô cao hơn trước nhiều, khi chạm vào có cảm giác con yêu của mẹ đang ngọ nguậy trong đó thật thú vị,

Ngày 11/4 (Thứ 5), 21 tuần + 3 ngày: Cơn ốm nghén của mẹ đã biến mất một cách đột ngột như khi nó đã bắt đầu. Sáng nay ba đã dậy sớm nấu cơm mang theo đi làm và dọn sạch nhà bếp cố gắng không để cho nó có mùi, nhưng bất ngờ mẹ lại hỏi sáng nay có trứng chiên hành không? Vậy là ba mắt tròn mắt dẹt nhìn mẹ. 

Kể từ khi hết ốm nghén, mẹ đã ăn gần như mọi thứ và ăn rất nhiều, thậm chí đến quả nho khô cuối cùng bé xíu cũng phải nhanh tay bỏ vào miệng.

Ngày 17/5 (thứ sáu), 23 tuần + 4 ngày: Trong mười ngày qua, mẹ đã tăng lại được 10 cân mà mẹ đã giảm trong mười bốn tuần ốm nghén. Bây giờ, ba nói rằng nếu không tìm thấy mẹ trong phòng thì chắc chắn mẹ đang ở dưới bếp. Lúc nào mẹ cũng nhai luôn miệng và lục lọi mọi thứ để ăn.

13/6 (thứ 5), 27 tuần + 3 ngày: Mẹ đã tăng cân quá nhanh đến mức mặt, tay, chân đều phình ra đi đứng chậm chạp hơn và bác sĩ nói rằng mẹ phải kiểm soát cân nặng lại nếu không muốn bị tiểu đường thai kỳ và khó sinh. Ôi mẹ xin lỗi con yêu vì mẹ đã thèm ăn và mỗi lần như vậy mẹ lại lấy cớ rằng con đang thèm chứ không phải mẹ.

Ngày 29/6 (Thứ Hai), 30 tuần + 0 ngày: Mẹ bị chuột rút. Đang nằm ngủ mẹ giật mình và la lớn vì cơn đau từ dưới chân truyền đến. Lúc ấy chỉ thương ba con cũng giật mình theo. Ba lấy dầu nóng bóp chân cho mẹ liên tục 30 phút sau mới đỡ. Ba nói để chuẩn bị cái phích nước nóng phòng khi mẹ bị chuột rút ngâm chân cho mẹ.

Ba luôn là người đồng hành cùng với hai mẹ con mình

Ngày 18/7 (thứ Năm), 32 tuần + 3 ngày: Đã gần sang tháng thứ chín rồi. Mẹ đi khám và bác sĩ lại nhắc nhở về chuyện tăng cân, mẹ khá buồn và lo lắng con của mẹ nếu có chuyện gì chắc mẹ sẽ ân hận suốt đời. Ba đã động viên mẹ cố gắng giảm ăn và cắt đồ ăn ngọt, chỉ chừa lại rau xanh, ít củ và khoai khi nào đói hay thèm ăn dù có ăn nhiều cũng sẽ không bị lên cân quá nhiều.

Ngày 7 tháng 8 (Thứ 4), 35 tuần + 2 ngày: Hôm nay ba mẹ đã đi mua rất nhiều đồ để chuẩn bị tới ngày chào đón con yêu của ba mẹ ra đời. Do con là một bé trai nên ba đã dành phần mua cho rất nhiều quần áo, mũ, vớ, khăn có màu xanh. Ba đã nói rằng, con trai chắc chắn sẽ rất giống ba, đẹp trai như ba nên mẹ hãy cứ yên tâm về điều đó. Hihi. Ba con đã quá tự tin rồi đúng không.

Ngày 27 tháng 8 (Thứ ba), 38 tuần + 1 ngày: Buổi tối sau khi ăn cơm xong mẹ cảm thấy bụng hơi ê nhẹ. Mẹ đã nói với ba sợ rằng có thể sinh sớm nên ba đã liên hệ với bác sĩ và đưa mẹ nhập viện.

Ngày 31/8 (thứ 7) 38 tuần + 5 ngày sau khi con sinh: Mẹ đã vỡ ối và được các bác sĩ được vào phòng sinh. Lúc ấy mẹ đã không còn quan sát được mọi thứ xung quanh chỉ nhớ rằng nó rất đau và phía dưới các bác sĩ đang bắt con ra rồi đặt lên ngực mẹ. Con đã khóc rất to còn mắt thì luôn nhắm tịt lại. Con yêu đó là giây phút mẹ hạnh phúc nhất trên đời. Cảm ơn con đã vượt hành trình dài 9 tháng từ bỏ thế giới nhỏ bé trong bụng mẹ để gặp gỡ ba mẹ ở thế giới rộng lớn này. Ba mẹ sẽ cho con sự che chở tốt nhất.

Con trai yêu của ba mẹ!